Chắc hẳn là ai cũng biết hoặc đã từng nghe đến người nhạc sĩ tài hoa này. Những ca khúc của ông thể hiện một tình yêu sâu đậm với những con phố cổ Hà Nội...những xúc cảm da diết, khắc khoải phảng phất cái sương khói của một buổi "chiều phủ Tây Hồ" hay là "nỗi cô đơn của một kẻ sống luôn hoài niệm về một điều đã không thoả nguyện...".
Ca từ trong các ca khúc của ông mang chất tự sự cao, nhẹ nhàng, ấm lặng, sâu lắng chứa đựng tình cảm dạt dào của người viết, nhưng có khi nó lại dậy sóng, đầy kịch tính và dâng trào đến day dứt.... Có gì đó rất thanh cao, sang trọng, và cũng có gì đó rất bình dị, đời thường trong những ca khúc của ông.
Tớ yêu nhạc Phú Quang, thường đắm chìm trong nó vào những lúc tĩnh lặng nhất của 1 ngày... tớ cảm nhận nhiều điều, nỗi nhớ, nỗi chờ mong, nỗi buồn, sự khao khát... và cả những sự hối hận...sâu trong lòng...
Nhạc Phú Quang mà nghe hát đệm cùng guitar, thêm 1 chút piano, nhấp vài hụm càfê nóng... thì có lẽ là lúc tâm hồn thanh tịnh nhất...
"MÙA THU VÀ EM" - đậm chất trữ tình nhưng giản dị đến lạ lùng của ca sĩ - nhạc sĩ Phú Quang. Nhưng mà... có lẽ đã quá xa rồi cái khoảnh khắc của sự cảm nhận và sống cùng những xúc cảm của bài hát này.....
<object><param></param><param></param></object>
"HÀ NỘI NGÀY TRỞ VỀ" - nỗi nhớ day dứt khắc khoải nổi bật lên qua chất giọng khàn khàn, rất khoẻ của Ngọc Anh...
<object><param></param><param></param></object>